mai em về đường thu xanh bóng lá
lòng ta hồ như động nắng chiêm bao
từ sớm mai cánh chim nào thức dậy
hót trong hồn một khúc nhạc vu vơ
em đã về đường mây khua lối nhỏ
Nội Thành tan sợi khói nhẹ la đà
ta gỗ đá đâu ngờ xao xuyến lạ
như thuở nào ta tưởng lạc mất ta
dòng sông Hương vào thu hiu hắt nhớ
dáng em buồn sương thoảng dấu hoa bay
dòng tóc biếc ngàn năm yêu quý đó
em vẫn loài chim mộng quá thơ ngây
trên đôi mắt Huế sầu xưa cổ miếu
ta một lần du mục ghé thương qua
tình bỗng vương như tơ trời Thiên Mụ
như chiều êm gió thoảng ngọn Hương Trà
em đã về - ta già nua nhung nhớ
Thần Kinh ơi xe ngựa cõi xa nào
ta nghe tình ngất ngây men rượu tiễn
đời đắng cay còn lại chút này sao!
THÁI TÚ HẠP
A LOVE POEM FOR HUÉ
Back to Hué! The green leaves on the dreamy way
suddenly seemed to set the sun in my soul to sway;
since that early in the morning a certain bird
has made various vague tunes in my heart heard.
You came home. Steps resound in the small alley,
light smoke skim along in the Imperial Citadel pally.
Though stony, I become so surprisingly upset
as the once I wondered if I had lost my self yet.
The River of Perfumes gets nostalgic in fall;
Its fog and flowers make your sad air enthrall;
that stream of youth’s hair is source of eternal love;
you still are always a kind of naive dreamlike dove.
Over the eyes of that Hué morose ancient shrine
I, the nomad, to brush with a kiss did once incline;
the Sacred Lady’s dodder caught my affection to fill
like a light evening breeze on the Huong Tra Hill.
You have got home, and I aged with so long to miss,
Oh Royal Capital, coaches and horses of old bliss!
I feel I reel with send-off spirits on the parting plate:
Is this the only bitter remainder of my thus bitter fate?